XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC


Phan_39

Đoan Mộc Hồi Xuân đã ra, người khác còn ở lại, Nghiêm Thần cũng đau lòng a!

Đối thủ này là hắn nhắm trước, không ngờ lại để Kỷ Vô Địch nhanh chân đến trước, sớm biết vậy, vừa nãy hắn đã xung phong rồi.

Trước mặt Ma giáo và bạch đạo vốn có một khoảng sân trống, lúc này dùng để luận võ, hai bên đều tự lui về sau ba thước. Như vậy, sân luận võ cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đủ rộng.

Kỷ Vô Địch thấy Đoan Mộc Hồi Xuân vào sân, mỉm cười ôm quyền nói, “Xuân Xuân, biệt lai vô dạng.”

Đoan Mộc Hồi Xuân cố giữ trấn định nói, “Đa tạ Kỷ môn chủ đã nhớ.”

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

“Kỷ môn chủ thỉnh.” Đoan Mộc Hồi Xuân vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy chỉ là trận đầu tiên của hai bên, nhưng áp lực không thể coi thường.

Nếu Kỷ Vô Địch thua, sau đó còn có bốn người chờ xuất trận. Nhưng nếu Đoan Mộc Hồi Xuân thua, những người sau đó cũng không cần xuất trận.

Kỷ Vô Địch hai tay chắp sau lưng, thi thi nhiên nhiên nói, “Ta ra nhất chiêu Tiên nhân chỉ lộ.”

Không chỉ có Đoan Mộc Hồi Xuân ngây người, ngay cả mọi người trong bạch đạo cũng ngây dại.

Bất quá Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn rất nhanh, “Ta trả nhất chiêu Kiếm đãng bát hoang.”

“Ta lại tới nhất chiêu Quy yến hồi sào.”

“Ta ra Phân hoa phất liễu.”

“Chiêu Quy yến hồi sào này của ta xuất ra rất nhanh.”

“Hm, vậy ta Phân hoa phất liễu rồi lại Phân hoa phất liễu.”

“Ngô…”

.

.

Này thì A Sách

____________________________

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

~*~

66. Tác tệ hữu lý (Tam)

Tiết Linh Bích:…

Mọi người bạch đạo trợn mắt há mồm mà nhìn bọn họ khoa tay múa chân ngoài miệng, dưới chân không dời nửa bước.

Cho đến chiêu hai mươi bảy, Kỷ Vô Địch tới một câu, “Ta xoay người, Cuồng phong liêu lãng.”

Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình. Chiêu này của Kỷ Vô Địch không thể nghi ngờ là đã đâm trúng tử huyệt của hắn, vô luận hắn dùng góc độ nào quay lại đều không thể cứu viện. Biện pháp duy nhất chính là lao tới phía trước, nhưng sau khi lao tới Kỷ Vô Địch chỉ cần thêm một kiếm, mình vẫn thua như thường.

Tĩnh lặng thình lình xảy ra khiến mọi người bạch đạo từ trong cơn buồn ngủ giật mình tỉnh giấc, mắt chăm chú nhìn không chớp lên sân đấu.

Không biết ai hô: “Mau tiếp! Nếu không thì chịu thua đi!”

“Ai nha!” Kỷ Vô Địch đột nhiên kêu lên, “Chiêu này xoay cố sức quá, ngã sấp xuống rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vội nói, “Na Tra tham hải.”

Kỷ Vô Địch nói, “Kiếm có nhắm ngay cần cổ ta không?”

“Nhắm ngay rồi.” Đoan Mộc Hồi Xuân vừa kinh ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này nói chuyện có chút khí hư bất ổn.

Kỷ Vô Địch thở dài nói, “Vậy ta chỉ đành chịu thua thôi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thở ra một hơi, “Đa tạ.”

Nghiêm Thần ngồi không yên, bỗng nhiên đứng bật dậy nói, “Kỷ Vô Địch, ngươi cư nhiên nương tay?”

Kỷ Vô Địch biếng nhác xoay người nhìn hắn, “Ta nương tay chỗ nào?”

“Ngươi vừa nãy còn không gọi là nương tay?” Mắt thấy thắng lợi đang nhìn, hắn cư nhiên ngã sấp xuống… Nhưng lại là ngã giả! Trong văn đấu mà có té ngã, đúng là mới nghe lần đầu!

Kỷ Vô Địch ngu ngơ nói, “Ngươi có đánh rắm không? Ngươi có ợ hơi không?”

Nghiêm Thần phẫn nộ quát, “Ngươi có ý gì?”

Kỷ Vô Địch nói, “Ngươi có quản được bản thân mình đánh rắm hay ợ hơi không, ngươi quản ta té hay không té làm gì?”

Phùng Cổ Đạo đứng lên nói, “Kỷ môn chủ trước đó xuất chiêu Vạn lý truy phong, thế đi ào ào, bỗng nhiên xoay người sử xuất Cuồng phong liêu lãng quả thật dễ mất trọng lượng mà té ngã. Kỷ môn chủ cư nhiên suy xét đến cả điểm này, không chiếm nửa điểm tiện nghi, không hổ là chưởng môn đại phái, khí độ bất phàm.”

Kỷ Vô Địch đắc ý nhướng nhướng mi, “Không dám không dám.”

“…” Nghiêm Thần bị chặn họng nói không nên lời.

Vô luận quá trình hoang đường tới cỡ nào, kết quả vô lý tới cỡ nào, trận tỷ thí đầu tiên đã thua sau khi Kỷ Vô Địch té ngã.

Kể từ đó, người tỷ thí trận thứ hai càng phải cẩn thận.

Nghiêm Thần còn đang do dự có cần ra trận trước hay không, chợt nghe Kỷ Vô Địch nói, “A Chung, ta thua trận rồi, ngươi thay ta giành lại mặt mũi đi.”

Ngươi thua là tại vì ngươi muốn thua!

Đây là tiếng lòng của hầu hết mọi người ở đây.

Bất quá không ai nói ra, tất cả mọi người mắt mở trừng trừng nhìn Chung Vũ vào sân, chờ hắn giành lại thứ gọi là mặt mũi cho Kỷ Vô Địch.

Từ sau khi Chung Vũ giết minh chủ Lam Diễm minh, lại treo lên danh hiệu võ lâm minh chủ, địa vị của hắn trong chốn võ lâm đã tiến triển cực nhanh. Tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là đường chủ của Huy Hoàng môn, nhưng trong cảm nhận của nhiều người, hắn là cao thủ mà trên giang hồ đều biết, thân phận cũng như chưởng môn một phái.

Cho nên khi hắn ra sân, trong cảm nhận của đại đa số mọi người vẫn là chờ mong.

Ánh mắt Phùng Cổ Đạo đảo qua vẻ mặt của Lăng Vân, Từ Ân, Nghiêm Thần, quay đầu nói với Hoa Tượng, “Trận này phiền Hoa trưởng lão xuất mã.”

Hoa Tượng giơ tay sửa sang hoa tươi trên đầu, khom lưng lôi ra một cái bao tải ở dưới ghế, lại từ trong bao tải lấy ra một cái cuốc, nói, “May là ta chuẩn bị sớm.”

Mạc Cư nhìn cái cuốc rỉ sắt loang lổ, vô cùng thê thảm của nàng, liền đem thiết quải của mình đưa tới trước mặt nàng, “Hay là dùng của ta đi?”

Hoa Tượng đẩy ra thiết quải của ông, cười tủm tỉm giơ cái cuốc lên nói, “Mặc dù đã rất lâu không dùng, nhưng ta vẫn có cảm tình với nó.” Dứt lời, nàng phủi phủi váy, cầm cái cuốc trong tay, lộn nhào một cái xoay người lên sân.

Nghiêm Thần nhìn Hoa Tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, mặt không biểu tình nói, “Ngươi bay lố rồi.”

Hoa Tượng bĩu môi nói, “Ta cố ý đó, ta thích đảo ngược trở lại.”

Nàng vừa nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà đảo người về, đứng xéo bên phải Chung Vũ.

Chung Vũ lãnh đạm nhìn nàng một cái, “Ra tay đi.”

“Ngươi muốn so như thế nào?” Thấy biểu tình của Kỷ Vô Địch, Hoa Tượng trong lòng biết rõ Chung Vũ sẽ nương tay, nhưng rốt cuộc hắn muốn nương tay như thế nào, mình nên phối hợp như thế nào, trong lòng vẫn không rõ.

Chung Vũ nói, “Tùy tiện.” Hắn run tay lên, xuất kiếm.

Mọi người bạch đạo thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, bọn hắn còn tưởng lại phải nghe một trận liều mạng so bì tên chiêu thức nữa chứ.

—— Thấy vũ khí thật không dễ dàng.

Kỷ Vô Địch ở ngoài sân la lớn, “A Chung, nên lấy lại mặt mũi cho ta a. Mặt mũi!”

Chung Vũ không thèm quay đầu lại, chỉ vẩy kiếm lên.

Hoa Tượng có chút không chắc, hướng hắn liều mạng nháy nháy mắt.

Chung Vũ nửa ngày không phản ứng.

Không lẽ lần này làm thiệt sao?

Hoa Tượng không dám sơ suất, quơ cái cuốc, đem sở học cả đời thỏa thích thi triển ra.

Chung Vũ một tay đặt sau lưng, chỉ dùng tay phải nhẹ nhàng hóa giải.

Khoảng chừng đấu tới bảy tám chiêu, mọi người bạch đạo thoáng yên tâm. Thoạt nhìn võ lâm minh chủ quá quan trảm tướng tuyển ra này vẫn rất đáng tin.

Đến khi hai người chiến tới chiêu thứ hai mươi, bọn hắn hoàn toàn yên tâm rồi. Hiện tại thoạt nhìn, thắng là chắc chắn, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Đến chiêu thứ hai mươi lăm, Hoa Tượng đã lộ ra thất thế, ngay cả tóc mai cũng có chút tán loạn.

Ai ngờ tới chiêu thứ hai mươi sáu, đương lúc mọi người cho rằng Chung Vũ chỉ cần nhẹ nhàng đâm kiếm về phía trước, trận tỷ thí này có thể xong xuôi —— Chung Vũ thu kiếm.

“Hoa trưởng lão võ công cao cường, Chung Vũ cam bái hạ phong.”

Nói xong, cũng không thèm để ý biểu tình của những người khác, cứ khí định thần nhàn như vậy mà đi ra sân.

Kỷ Vô Địch vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, “Ừm, không tồi.”

Không tồi?

Đại đa số bạch đạo thiếu chút nữa trừng tới lọt tròng mắt.

Vừa nãy là ai ở ngoài kêu réo ầm ĩ, bảo hắn giành lại mặt mũi cho mình? Tại sao vừa xoay người, đã thua còn lấy được một câu không tồi?

Nghiêm Thần là người đầu tiên không kiềm chế được, đứng lên nói, “Kỷ môn chủ, ngươi có nên giải thích một chút không!”

“Ta hai mươi bảy chiêu thua, hắn hai mươi sáu chiêu thua, rõ ràng là bản môn chủ kỹ cao một bậc, chẳng lẽ không phải giành lại mặt mũi sao?” Kỷ Vô Địch đối với biểu hiện của Chung Vũ cảm thấy phi thường thỏa mãn.

Bạch đạo câm lặng.

Đầu bên kia, Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói với Hoa Tượng đã đánh tới mồ hôi nhễ nhại, “Hoa trưởng lão vất vả rồi.”

Hoa Tượng đem cái cuốc nặng nề cuốc lên mặt đất, lau một tầng mồ hôi nói, “Đúng là vất vả. Sớm biết làm theo kiểu đó, ta đã trực tiếp đánh một bộ tứ bình quyền, hà tất cực nhọc như vậy.”

(Tứ bình quyền: một trong những quyền thuật của Hoàng Lâm phái Tứ Xuyên.)

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi.

Huy Hoàng môn quả nhiên không chịu thiệt. Dù có thua, cũng thua đến đẹp đẽ, để người thắng không có một nửa cảm giác thành tựu.

Hắn nói với Nghiêm Thần lúc này sắc mặt đã đen như than đá, “Không biết tiếp theo Nghiêm đại hiệp chuẩn bị phái ai ra sân?”

Nghiêm Thần do dự.

Không đề cập tới những phiền phức của Huy Hoàng môn từ hành vi ngày hôm nay, đây đều là chuyện mà sau này tự thân Huy Hoàng môn phải đối mặt. Mà quan trọng nhất lúc này, là làm thế nào thắng được một trận trong ba trận còn lại.

Chỉ là có vết xe đổ từ Huy Hoàng môn, hắn phải suy xét đến khả năng Võ Đang Thiếu Lâm sẽ làm bừa.

Có thể bọn họ sẽ không trắng trợn như Huy Hoàng môn, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không âm thầm thông đồng với Ma giáo.

Lúc này xem ra, có hy vọng nhất ngược lại chính là mình – người có bài danh thấp nhất. Cũng chính vì vậy, cho nên hắn mới càng thêm do dự. Nếu như mọi chuyện đúng như dự liệu của hắn, Võ Đang Thiếu Lâm đã âm thầm đạt thành hiệp nghị với Ma giáo, như vậy người mà mình có khả năng sẽ đối chiến nhất chính là Viên Ngạo Sách.

Bởi vì đối phương chỉ cần đánh thắng hắn, là có thể thắng toàn bộ năm trận.

Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt hắn âm tình bất định, rề rà không chịu đưa ra quyết định, liền nhìn về phía Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng nói, “Không biết hai vị tiền bối ai nguyện ý ra sân lần này?”

Từ Ân phương trượng chậm rãi đứng lên, “A di đà phật, hãy để lão nạp vì Lăng Vân đạo huynh phao chuyên dẫn ngọc*.”

*(phao chuyên dẫn ngọc: ý khiêm tốn là dùng kỹ năng thô thiển của mình để làm nền cho sự cao minh của người khác)

Kỷ Vô Địch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói, “Sắc trời không còn sớm, nên về nhà ăn cơm thôi.”

Phùng Cổ Đạo tâm niệm khẽ động, lại cười nói, “Kỷ môn chủ nói rất đúng, sắc trời không còn sớm, chi bằng chúng ta tỷ thí cả ba trận có được không?”

Nếu là tỷ thí một đối một, Lăng Vân đạo trưởng dù có nương tay cũng rất khó làm được thần không biết quỷ không hay. Thế nhưng nếu trên sân có sáu người, như vậy có nhiều cơ hội làm chuyện lén lút hơn.

Con mắt Nghiêm Thần đồng thời sáng lên. Không sai, hắn hiện tại sợ nhất chính là gặp phải Viên Ngạo Sách, nhưng nếu có người khác cùng vào sân, với thân phận địa vị của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, tất nhiên sẽ chọn đối thủ khó đấu nhất, như vậy vô luận như thế nào thì người đấu với Viên Ngạo Sách cũng sẽ không tới lượt mình.

Thế nhưng Ma giáo quỷ kế đa đoan, cũng không thể đem toàn bộ tiền cược hạ xuống một ván, để tránh rơi vào cái tròng của bọn chúng.

Trong lòng có suy tính, Nghiêm Thần tiện thể nói, “Sân đấu nhỏ hẹp, nếu sáu người cùng lên, sợ là không thể thi triển được. Không bằng cứ để ta và Từ Ân phương trượng lên trước lĩnh giáo cao chiêu.” Hắn chọn Lăng Vân làm phòng tuyến cuối cùng là đã trải qua suy tính cặn kẽ. Thứ nhất, Lăng Vân đạo trưởng là đệ nhất cao thủ trong bạch đạo, mặc dù gặp phải Viên Ngạo Sách cũng không quá chênh lệch. Để ông lưu thủ, có thể khiến Ma giáo ném chuột sợ vỡ đồ, tốt nhất là không dám sớm phái Viên Ngạo Sách ra. Thứ hai, Lăng Vân đạo trưởng có thể nói là người đứng đầu trong võ lâm bạch đạo, hắn không tin dưới ánh mắt của đông người như thế, ông lại dùng danh dự khổ tâm tích lũy vài chục năm ra để làm lợi thế viện trợ Ma giáo.

Từ một góc độ nào đó mà nói, tính toán của Nghiêm Thần quả thực khiến cho Phùng Cổ Đạo khó xử.

Theo lý thuyết, lúc này lưu lại Viên Ngạo Sách, để mình và Mạc Cư lên sân mới là phương án tốt nhất. Nếu đổi thành trước khi bị thương, hắn nhất định sẽ chọn lựa như thế. Nhưng lúc này vết thương nơi thắt lưng chưa lành, dù cho may mắn thắng được Nghiêm Thần, cũng tuyệt đối không thắng được Từ Ân phương trượng cương trực công chính, có nề có nếp. Mà Mạc Cư lại không phải đối thủ của Từ Ân phương trượng.

“Thế nào?” Nghiêm Thần thấy Phùng Cổ Đạo thật lâu không nói, trong lòng biết cách làm của mình tất nhiên ngoài dự liệu của hắn, không khỏi đắc ý một phen.

“Theo ý của Nghiêm đại hiệp vậy.” Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn về phía Viên Ngạo Sách.

Viên Ngạo Sách nói, “Một mình ta ra sân cũng được.”

“Ổn thỏa là trên hết.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, hạ giọng nói, “Ngươi không cảm thấy Nghiêm Thần hùng hổ dọa người, rõ ràng là không biết sợ sao?”

Viên Ngạo Sách mâu quang trầm xuống, “Ý người là?”

“Có vài phần giống như chó cậy gần nhà.” Phùng Cổ Đạo dừng lại, cao giọng nói, “Từ Ân phương trượng và Nghiêm đại hiệp sẽ giao cho ngươi và Mạc trưởng lão.”

67. Tác tệ hữu lý (Tứ)

Phùng Cổ Đạo: Phong thủy luân lưu chuyển.

Mạc Cư đã sớm chờ ở một bên đến nhịn không nổi, nghe vậy lập tức xách theo thiết quải kích động đi tới giữa sân.

Phùng Cổ Đạo ở phía sau khẽ cười, “Sư phụ, nhớ kỹ toàn lực ứng phó.”

Mạc Cư không quay đầu lại đáp, “Ta hiểu.”

Từ Ân phương trượng và Nghiêm Thần cũng lên sân.

Nghiêm Thần thấy Viên Ngạo Sách đứng trước mặt mình thì trong ngực đập thịch một cái.

Khóe miệng Viên Ngạo Sách cong lên hỏi, “Nếu như hai đối hai, vậy giữa các chiến hữu có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ?”

Nghiêm Thần vô thức nói, “Đương nhiên.” Hắn tự nhận mình không phải đối thủ của Viên Ngạo Sách. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, suy nghĩ lại vấn đề của Viên Ngạo Sách, hắn lại hối hận tới nỗi muốn cắn đứt đầu lưỡi!

Hồi nãy lẽ ra hắn phải nói là không được! Như vậy Từ Ân phương trượng mới có thể đánh thắng Mạc Cư mà không hề thấp thỏm!

Giữa năm trận chỉ cần thắng một là được. Mặc dù hắn bại dưới tay Viên Ngạo Sách cũng không sao.

Viên Ngạo Sách thấy biểu tình như muốn đập đầu vào tường của hắn, thì nụ cười trở nên chân thành tha thiết hơn rất nhiều, “Thỉnh.”

Nghiêm Thần thấy Từ Ân phương trượng không có dự định trao đổi đối thủ, chỉ đành kiên trì bước lên. Kỳ thực cũng không phải Từ Ân phương trượng không muốn thay đối thủ, thấy dễ thì giành, mà là tình thế lúc này nếu ông thay đối thủ, thứ nhất là coi rẻ Mạc Cư, thứ hai cũng là xem nhẹ Nghiêm Thần, e rằng còn vớ phải danh hiệu già mà khinh cuồng. Cho nên ông chỉ đành quyết định, mau chóng chiến thắng đối thủ, ngưng lại trận tỷ thí này.

Bốn người ôm tâm tư khác nhau, rất nhanh đã giao thủ.

Chiêu thức của Viên Ngạo Sách tàn nhẫn ác liệt, chiêu chiêu không chừa lối thoát. Nghiêm Thần thì lại tuân theo phong cách của Thanh Thành, đi theo con đường thư thái. Chỉ là cái loại thư thái này dưới thế tiến công không chút lưu tình của Viên Ngạo Sách thì như trứng chọi đá, rất nhanh đã lộ ra thất thế.

So với cuộc quyết đấu như cuồng phong tật vũ của bọn hắn, Từ Ân phương trượng và Mạc Cư trầm ổn hơn rất nhiều.

Kỳ thực luận võ công, võ công của Từ Ân phương trượng tại Thiếu Lâm chỉ có thể xếp ở hàng trung thượng. Cao thủ chân chính của Thiếu Lâm tự là trụ trì chuyên tâm nghiên cứu võ học, bọn họ cho tới giờ chân không ra cửa, ngoại trừ nghiên cứu võ học và đốc thúc môn hạ luyện công, căn bản không hỏi tới chuyện giang hồ. Cho nên vô luận là Kỷ Huy Hoàng hay Tả Tư Văn đều không xếp bọn họ vào bảng cao thủ.

(Giải thích thêm về chuyện này một chút dành cho những ai chưa đọc kỹ bộ Hủ mộc, giang hồ có một nhân vật thần bí chuyên xếp hạng cho các cao thủ võ lâm là Thiết Bút Ông, trước đó người này là Kỷ Huy Hoàng, nhưng sau khi Kỷ Huy Hoàng chết thì đến tả hộ pháp Tả Tư Văn của Huy Hoàng môn lên thay thế)

Bất quá mặc dù là trung thượng của phái Thiếu Lâm, vào giang hồ cũng là cao thủ đệ nhất lưu.

Mạc Cư cảm thấy vô luận ông xuất chiêu như thế nào, đối phương cũng giống như một cây sắt được bọc bằng bông vải, ban đầu thì mềm nhũn, nhưng dư lực mười phần.

Mọi người bạch đạo ai ai cũng xem đến nhiệt huyết sôi trào.

Trải qua những trò đùa của Huy Hoàng môn, luận võ như vậy khiến cho bọn họ lại lần nữa tìm về nhiệt huyết sôi sùng sục.

Đột nhiên ——

Viên Ngạo Sách đảo cổ tay một cái, cư nhiên bỏ lại Nghiêm Thần mà công tới hạ bàn của Từ Ân phương trượng.

Từ Ân phương trượng bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy đầu gối nhói lên, đùi phải vô thức khụy xuống. Bất quá võ học Thiếu lâm vang dội giang hồ mấy trăm năm, sao có thể đơn giản thúc thủ. Chỉ thấy ông liên tục xoay cổ tay, giống như một chiếc vòng phủ lấy kiếm của Viên Ngạo Sách, mà tay trái lại gắt gao nắm lấy thiết trượng từ bên dưới đánh lên của Mạc Cư.

Thừa lúc này, Nghiêm Thần tay phải vẩy lên kiếm hoa, sử xuất Liên vân tam thức của Thanh Thành, hướng trước ngực Viên Ngạo Sách đánh tới.

Bàn tay nắm kiếm của Viên Ngạo Sách hơi tê dại. Nội công thiếu lâm quả nhiên không tầm thường!

Mắt thấy Nghiêm Thần vọt tới, tay trái tung chiêu Không thủ đoạt bạch nhận (tay không nắm lưỡi dao =3=) thiết nhập vào trong chiêu thức của Nghiêm Thần, nắm lấy thân kiếm.

Lực hắn dùng cực lớn, kiếm thế của Nghiêm Thần như đâm vào vách núi, nửa bước không thể động.

Chỉ trong tích tắc, giữa sân biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngoại trừ cặp Viên Ngạo Sách và Từ Ân phương trượng đang giao thủ, cặp Nghiêm Thần và Viên Ngạo Sách, cặp Từ Ân phương trượng và Mạc Cư đều rơi vào thế giằng co.

Kỷ Vô Địch lặng lẽ đứng lên, con mắt đăm đăm nhìn vào bàn tay đang nắm thân kiếm của Viên Ngạo Sách.

Máu từ lòng bàn tay chảy ra, theo thân kiếm tích xuống dưới.

Từ Ân phương trượng giống như bị huyết quang làm cho phân tâm, tay phải hơi khựng lại.

Cao thủ so chiêu, sao có thể để sẩy vài giây lơ lỏng của đối phương.

Ánh mắt Viên Ngạo Sách sáng lên, bỗng nhiên rút kiếm quét ngang.

Nghiêm Thần còn đang rút kiếm, trên cổ lại đột nhiên có một thanh kiếm gác lên.

Nghiêm Thần sắc mặt trắng nhợt, vừa định nhận thua, nhưng Viên Ngạo Sách đã buông tay trái ra, phi lên một cước đá hắn bay ra ngoài sân.

Bên này bọn hắn giải quyết lưu loát, Từ Ân phương trượng và Mạc Cư lại khai chiến lần nữa.

Có Viên Ngạo Sách ở một bên nhìn chằm chằm, thế tiến công của Từ Ân phương trượng rõ ràng đã chậm lại, để ngừa hắn đánh lén. Mà Mạc Cư lại càng đánh càng hăng, một cây thiết trượng múa đến uy vũ sinh phong.

Lăng Vân đạo trưởng đột nhiên đứng dậy nói, “Trận này thắng bại đã phân.”

Những ai có mắt đều nhìn ra được, chỉ cần Viên Ngạo Sách ra tay, Từ Ân phương trượng bị thua chỉ là vấn đề thời gian.

Bạch đạo tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể tránh được.

Phùng Cổ Đạo truy vấn một câu, “Lăng Vân đạo trưởng là chịu thua?”

Lăng Vân đạo trưởng cười khổ nói, “Phải.”

Phùng Cổ Đạo lại khoan thai hỏi Nghiêm Thần, “Ý của Nghiêm đại hiệp thế nào?”

Nghiêm Thần bị Viên Ngạo Sách một cước đá bay trước mặt toàn bộ đồng đạo, mặt mũi mất sạch, nói chuyện không còn hùng hổ như trước nữa, “Toàn bộ do Lăng Vân đạo trưởng làm chủ.”

Ngữ âm của hắn vừa rơi xuống, Viên Ngạo Sách bỗng nhiên xen vào giữa Mạc Cư và Từ Ân phương trượng, đẩy hai bên tách ra.

Từ Ân phương trượng thu chưởng lui ra sau, đọc một tiếng phật hiệu, khiêm tốn nói, “Ma giáo nhân tài xuất hiện lớp lớp, lão nạp bội phục.”

Được tiện nghi ít khoe mẽ, đạo lý này Mạc Cư vẫn hiểu.

Ông khách khách khí khí chắp tay nói, “Từ Ân phương trượng không hổ là võ lâm thái sơn bắc đẩu, Mạc Cư khâm phục!”

Hai người đối diện mà cười, có vài phần tinh tinh tương tích*.

*(Tinh tinh tương tích: ý chỉ những người có cảnh ngộ, tính cách, sở thích tương đồng bảo vệ, đồng tình, ủng hộ lẫn nhau)

Kỷ Vô Địch từ trong đám đông lôi một người vác hòm thuốc đi ra giúp Viên Ngạo Sách băng bó vết thương.

Bởi hắn hôm nay biểu hiện ‘nổi trội’, người của bạch đạo từ lâu thấy nhưng không thể trách, để mặc hắn.

Mặt trời lặn xuống rặng núi phía Tây, sắc trời dần dần ám trầm.

Phùng Cổ Đạo và Lăng Vân đạo trưởng lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.

Lăng Vân đạo trưởng đứng lên nói, “Đến phiên bần đạo lĩnh giáo cao chiêu của Minh Tôn.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .